Bài thơ “Sao không về Vàng ơi” của nhà thơ Trần Đăng Khoa để lại trong em rất nhiều cảm xúc. Bài thơ kể về nhân vật "tôi" có một chú chó tên là Vàng. "Tôi" và chú chó của mình rất thân thiết, quý mến nhau. Bỗng nhiên một ngày, Vàng biến mất khiến tác giả vô cùng buồn bã, ngày nào cũng mong ngóng Vàng quay trở về. Với ngôi kể thứ nhất, người kể xưng "tôi" kết hợp biện pháp tu từ điệp từ,