Mở đầu ở khổ thơ thứ 3 là một hình ảnh gợi mở: Ai đang ngồi hát trước mùa xuân. Đó là lời nhắn với ai cứ nghĩ một cách đơn giản: Cuộc đời như thể tự nhiên xanh. Bế Kiến Quốc muốn nhắn gửi rằng: Không phải thế đâu? Không phải thế!. Hai câu kết chính là lời lý giải cho một cách hiểu về cuộc đời về cuộc sống ở thế gian này. Chỉ có đất yêu cây thì đất biết Những cơn đau nơi cuối rễ đầu cành....